Saturday, October 16, 2010

Mai Thảo (1927 - 1998)





















Rượu bắn lên trời, rượu tràn mặt đất, chảy ra tư cố hương trong đêm lý bạch ôm trăng chạm xuống chỗ nằm. Rượu bi thiết tản đà tẩm đầy cửa động đầu non đường lối cũ thương xót nước non xuôi ngược chưa vẹn lời thề. Và hôm nay, trong chúng ta, giữa chúng ta là rượu hiu hắt xa xứ trôi theo ảo vọng miếu đền mai thảo.

Mai Thảo họp mặt với đời như thơ, như nghiệp dĩ bút nghiên của ông là hồ rượu trắng. Trắng theo biển có quê hương đỏ bên kia bờ thái bình cách khuất. Trắng lên viên đạn đồng chữ nổi sáng nến khuya ngồi tưởng nhớ mùi hương. Trắng ngát tấm lòng nhân hậu của ông tận hiến với anh em bằng hữu. Có Mai Thảo, chữ nghĩa như đơm thêm hoa, văn chương việtnam được góp thêm sức sống, cho tình yêu trong tiểu thuyết là nhánh sông thơm trăm ngả thề bồi...

Hãy cùng sum vầy với ông bằng nụ cười trong tiệc rượu đời ngất ngất...

Nguyễn Đức Bạtngàn (12/1999)

------------------------

Thơ MAI THẢO

Thừa
một vũng trời cao đứng bóng trưa
nhìn lên bỗng thấy nắng mây thừa
thừa thêm ta nữa, tâm tiền tiến
mà khối đau buồn rất cổ xưa


Chỗ Ðặt
đặt tay vào chỗ không thể đặt
vậy mà đặt được chẳng làm sao
mười năm gặp lại trên hè phố
cười tủm còn thương chỗ đặt nào


Nơi Ta Ðang Ở
một góc gần nhau của những điều
cuối cùng cõi chết cũng chôn theo
giúp cho hồn lạnh tâm ngờ vực
thấy được muôn đời chỉ bấy nhiêu


Năm Thứ Mười
nhánh hương thắp nửa này trái đất
bay đêm ngày về nửa bên kia
giữa đường hương gãy trên nghìn biển
rụng xuống mười xuân đã đứt lìa

MAI THẢO
(Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền, 1989)